Ngẩng cao đầu là bài học yêu thương bà mẹ dành cho đứa con không hoàn hảo của mình. Lời động viên đó đã giúp người con vững bước trên đường đời.
Bốn năm rưỡi đầu cuộc đời, theo như lời kể của bà ngoại, tôi là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác: tươi tắn, vui vẻ và nghịch ngợm. Rồi tôi vấp té vập mặt vào góc giường. Mẹ tôi đưa tôi đi bệnh viện này qua bệnh viện khác. Chấn thương đã khiến hai mắt tôi lúc nào cũng như nhìn qua màn sương mù.
Vết thương trên mắt đã thành sẹo, nhưng nỗi đau trong lòng tôi vẫn âm ỉ. Hễ bọn trẻ con cùng xóm cho tôi nhập cuộc chơi đùa, thế nào chúng cũng bắt tôi đóng vai quỷ sứ. Tôi cũng sợ luôn những người thương hại tôi.
Nhưng trên mỗi bước chân của tôi, bao giờ cũng có mẹ. "Ngẩng đầu lên mà sống, con ạ!". Lần đầu tiên tôi nghe câu nói đó từ miệng mẹ, khi tôi gục mặt xuống cố dò dẫm bước đi sau khi từ bệnh viện trở về nhà. Lúc đó, câu nói đó có nghĩa là: "Cẩn thận, nếu không con lại sẽ vấp cây cột nhà".
Lớn lên chút nữa, tôi đã nghe câu đó khi mẹ dẫn tôi tới trường. Và tôi đã ngẩng cao đầu để trả lời câu hỏi của cô giáo rằng ba cộng với bốn sẽ là bảy, trong khi các bạn học khác của tôi còn đang bấm từng đốt ngón tay. Nhớ câu nói của mẹ, tôi đã nhận lời làm trọng tài cho cuộc đấu bóng chuyền với lớp bên cạnh.
Tôi ngẩng cao đầu mạnh dạn bước vào cuộc sống, để mọi người nhận ra rằng tôi cũng như họ. Nhưng rồi tới một ngày, niềm khao khát được nhìn thấy vẻ đẹp của chính mình, một cô gái trẻ, bùng lên trong tôi. Thất vọng, tôi gục đầu vào lòng mẹ. "Ngẩng đầu lên mà sống, con ạ. Sẽ có người phát hiện vẻ đẹp bên trong của con".
Tôi gặp anh ấy. Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. Mẹ nói đúng. Cuộc sống của chúng tôi không dễ dàng, nhưng tôi tin yêu anh. Còn anh thường nói vẻ đẹp nội tâm của tôi thôi thúc anh hướng tới những điều cao cả, ham muốn hy sinh; rằng trí thông minh, sự điềm đạm và khả năng linh cảm của tôi như sợi dây cương kìm hãm những suy tính bồng bột của anh.
Cảm ơn mẹ, người đã cho tôi châm ngôn sống hạnh phúc. Và châm ngôn đó là món quà mà tôi sẽ dạy lại cho con cháu.
Raising the head was a lovely lesson which my mother gave her defect daughter. That encouragement helped the child step steadily on her life.
I raised my head to step bravely into the life, I hoped that everyboby had to consider me as them. However, I thristed to see my own beauty, a young girl, which blazed me up. Depressing, I felt into my mother's arms. "To raise your head to live, my daughter! There will have someone who regconizes your internal beauty."
I met him. We looked into our eyes each others. My mother was absoblutely right. Our lives was hardly easy, but I trusted him very much. Moreover, he usaully said that my niceness stimulated him to keen on lofty things and to be willing to sacrify; My intelligence,calmness and my ability of premonition were like a rein to help him avoid his abullient thoughts.
Thanks Mom, you gave me the saying which made me live happier. It is a wonderful gift, I will leave it to my descendants.
Theo Phụ Nữ TP.HCM