23/09/2015

Chuyện về cái thùng gánh nước bị nứt

Xưa, có người dùng hai cái thùng gỗ lớn để gánh nước. Theo thời gian, một trong hai cái bị nứt, vì vậy khi gánh nước từ giếng về thì chỉ còn một nửa nước trong thùng nứt.
 

chuyen_cai_thung_nuoc
 
Cái thùng còn nguyên rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn cái bị nứt luôn cắn rứt vì không hoàn thành nhiệm vụ. Một ngày nọ, cái thùng nứt nói với người chủ:

- Tôi thật xấu hổ về mình. Tôi muốn xin lỗi ông!
- Ngươi xấu hổ về chuyện gì?
- Chỉ vì lỗi của tôi mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng đáng với công sức của ông.
- Không đâu, khi đi về ngươi hãy chú ý đến những luống hoa bên vệ đường. Người chủ từ tốn trả lời.

Quả thật, dọc theo vệ đường là những luống hoa rực rỡ. Cái chậu nứt cảm thấy vui vẻ phần nào, nhưng rồi, về đến nhà, nó chỉ còn phân nửa nước nên lại ray rứt:

- Tôi xin lỗi ông…
- Ngươi không chú ý rằng hoa chỉ mọc bên này đường, phía của ngươi thôi sao? Ta đã biết được vết nứt của ngươi và đã tận dụng nó. Ta gieo những hạt giống hoa bên vệ đường phía bên ngươi và trong những năm qua ngươi đã tưới cho chúng. Ta hái những cánh hoa đó để trang hoàng căn nhà. Nếu không có ngươi, nhà ta sẽ không ấm cúng và duyên dáng như thế này đâu.

Bài Học Rút Ra:

Nếu chúng ta là cái thùng nứt thì hãy tận dụng vết nứt của mình.
Người xưa thường nói: “Dụng nhân như dụng mộc”. Nghĩa là như người thợ mộc tận dụng tất cả các loại gỗ lớn nhỏ tốt xấu để làm nên những chi tiết khác nhau, cũng vậy, dùng người cũng phải biết đặc điểm của từng cá nhân mà phân công lao động hợp lý nhằm mang lại hiệu quả cao nhất.

Người gánh nước trong câu chuyện, khi chưa đủ điều kiện để khắc phục hoặc thay thế cái thùng nứt thì đã khai thác khía cạnh hữu ích của vết nứt, hơn là bực bội, thất vọng về nó. Tận dụng nước rò rỉ từ cái chậu nứt để tưới hoa, lấy hoa tươi trang trí nhà cửa đẹp đẽ là một thái độ ứng xử đầy yêu thương và tuệ giác.

Quan trọng hơn chính là thái độ của cái thùng nứt. “Nhân vô thập toàn”, không ai là người hoàn hảo cả, nói cách khác ai cũng là cái thùng nứt, khác chăng là nứt nhiều hay nứt ít, nứt ngang hay nứt dọc mà thôi. Đừng tự ti hay mặc cảm về “vết nứt” của mình.
Trước hết, nên quán sát về những ưu điểm của bản thân để vui sống. Ngoại hình không đẹp, không sao, vì mình có đời sống nội tâm, nhân hậu, thương người. Công việc thu nhập thấp, cũng chẳng hề gì, vì đó là một nghề lương thiện, chính đáng. Đời sống chưa cao, nhưng chẳng sao, vì xung quanh ta còn vô số kẻ đói nghèo v.v… Thấy được như vậy, cuộc sống sẽ thanh thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tập nhận diện thật kỹ và sâu sắc về các “vết nứt” của mình để thấy được những điểm tích cực, hữu ích của nó. Một hạn chế về học vấn sẽ giúp ta trở nên khiêm cung, không kiêu căng tự mãn. Một khiếm khuyết về sức khỏe sẽ giúp ta biết trân quý sự sống, không tự tàn hại thân thể, biết nâng đỡ và tương trợ lẫn nhau… Xung quanh ta có nhiều người khuyết tật, tàn nhưng không phế, vẫn cố vượt lên hoàn cảnh. Phải quan sát và suy nghĩ cho đến lúc ta thấu hiểu và sống hài hoà với “vết nứt” của chính mình.
Còn nữa, nhờ “nứt” mới thấy “lành”; “nứt” đã làm nổi bật “lành”. Như hai mặt trước và sau của tấm huy chương.


 
Truyện ngụ ngôn !

15/08/2015

Cái giá của việc dùng enum

Bài học về chiếc ròng rọc ở môn Vật lý lớp 7 tôi học được luôn luôn đi theo suốt cuộc đời mình: Được lợi bao nhiêu lần về lực thì thiệt bấy nhiêu lần về đường đi. Không có cái gì là hoàn mỹ cả, đồng tiền thì có hai mặt mà. Trong lập trình Android thì ENUM là công cụ rất thuận tiện khi chúng ta cần diễn đạt một tập những giá trị hữu hạn hằng số của một đối tượng, thuộc tính nào đó. Vậy thì cái giá phải trả cho nó là gì?
Bạn có thể truy xuất trang web: 
https://developer.android.com/training/articles/memory.html và bạn có thể thấy dòng sau đây: "Enums often require more than twice as much memory as static constants. You should strictly avoid using enums on Android." Câu này có nghĩa là "Enums thường cần 2 lần dung lượng bộ nhớ so với hằng số tĩnh. Bạn nên tuyệt đối tránh dùng enum trong Android".
Các bạn cũng biết rằng chương trình Android sẽ được biên dịch thành dạng DEX và load vào bộ nhớ chính khi thực thi chúng. Do đó kích thước của chương trình sau khi biên dịch rất quan trọng.  
Sau đây là một thí nghiệm nhỏ. Có một chương trình sau khi biên dịch sang dạng DEX có kích thước 2556 bytes. Sau đó tác giả thêm class sử dụng hằng số như sau:
public static final int V1=1;
public static final int V2=2;
public static final int V3=3;
int function(int v){
switch (v) {
case V1:
return -1;
case V2:
return -2;
case V3:
return -3;
}
return 0;
}
 Sau khi biên dịch sang dạng DEX, kích thước chương trình là 2680 bytes, tăng 124 bytes.
Thay class trên bằng cách dùng enum:

public static enum Value{

V1,
V2,
V3
};
int function(Value v){
switch (v) {
case V1:
return -1;
case V2:
return -2;
case V3:
return -3;
}
return 0;
} 
 Khi biên dịch sang dạng DEX kích thước chương trình lúc này là 4188 bytes tăng lên 1632 bytes (13 lần so với dùng hằng kiểu int. Cứ mỗi hằng enum thì cần thêm 20bytes bộ nhớ so với dùng hằng số int). Như vậy chỉ cần dùng thêm một kiểu enum thì kích thước chương trình tăng thêm kinh khủng như vậy đó. Nếu chúng ta dùng vài chục enum trong một chương trình thì lượng bộ nhớ chúng ta phí phạm sẽ thế nào?
Câu hỏi đặt ra không dùng enum vậy có cách gì khác không? Câu trả lời là ngoài cách sử dụng hằng số tĩnh như ở trên thì Android còn cung cấp cho chúng ta công cụ @IntDef annotation. Ngoài ra nếu chúng ta quen dùng enum thì có thể chọn cách dùng ProGuard để chuyển enum thành int value trước khi biên dịch cũng được nhưng cách này hơi khó khăn.
(Bài viết tham khảo từ Internet)

14/08/2015

Củ hay quả

Tối qua ngồi bao tập, sách cho con vào lớp một, giật mình khi mở đúng trang sách:



Tại sao nó quá ấn tượng với mình vì vào khoảng năm 2005 mình từng bị một PGS-Tiến sĩ triết học chửi té khói ngay trên lớp học vì dám tranh luận với ông là phải gọi là quả lạc (quê tôi gọi là trái đậu phộng, huyện có sản lượng đậu phộng cao nhất nước) chứ không phải củ lạc. Ông miệt thị tôi không từ lời lẽ nào trước lớp học vì theo ông phải gọi là củ lạc cơ! Vì theo ông thì quả là phải do hoa thụ phấn mà thành và hoa phải ra từ nách lá. Nói đến đây mình mới vỡ lẽ ra là ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy cánh đồng vàng tươi hoa đậu phộng (hoa lạc) ở quê tôi. Do đó tôi im lặng và không tranh luận nữa vì tôi cứ cho là mình đang chọc phải người điên vậy.
Hôm nay sau 10 năm tôi mới vở lẽ ra đâu phải riêng ông mà còn nhiều người học cao hiểu rộng vẫn nhầm lẫn củ và quả.
Ông bà xưa vậy mà giỏi vì có câu "thương nhau trái ấu cũng tròn, ghét nhau trái bồ hòn cũng méo". Vậy mà sách của nhà xuất bản giáo dục lại gọi là "củ ấu". Ấu ra từ hoa và kết quả. Đến khi chín mới rụng xuống bùn. Bà con vớt nó lên từ bùn và nhầm tưởng nó là củ nhưng thật ra nó là quả (trái).


19/07/2015

Lượm lặt Đà Nẵng


Chuyến bay sớm của hãng hàng không Việt Nam mang số hiệu VN104 vừa đáp xuống sân bay quốc tế Đà Nẵng, tôi hồ hởi bước xuống sân bay, một luồng khí nóng hắt vào mặt cứ tưởng chừng như lửa từ Hoả Diệm Sơn thổi vào người vậy dù rằng chưa quá 9 giờ sáng. Lần đầu tiên đặt chân đến mảnh đất có nhiều giai thoại như Đà Nẵng. Nơi có người con ưu tú Nguyễn Bá Thanh vừa từ giả cuộc đời bỏ lại sau lưng bao lo toan của thế sự.
Tôi đón chiếc taxi màu xanh của hãng Mai Linh, tài xế là anh rất trẻ và vui vẻ. Anh đưa tôi thẳng đến khu công nghiệp phần mềm Đà Nẵng trên đường Quang Trung. Cũng có cái hay hay ở Sài Gòn thì có khu công viên phần mềm Quang Trung thì ở Đà Nẵng trên đường Quang Trung lại có khu công viên phần mềm. Sau một lúc bối rối trước vẻ tráng lệ của toà cao ốc tôi cũng tìm ra công ty khách hàng với sự trợ giúp khá vui tính của bác bảo vệ.
Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với người khá thú vị như anh. Anh là người Nhật, cùng tuổi với tôi. Anh là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty mà công ty tôi đang hợp tác. Ngoài ra anh con cho tôi biết anh còn làm chủ hai khách sạn Nhật ở Đà Nẵng và một công ty địa ốc. Lần đầu anh du lịch đến Đà Nẵng anh đi tìm nhà hàng bán món ăn Nhật ở Đà Nẵng nhưng anh không tìm được đó là lý do anh cho ra đời hai nhà hàng Nhật ở đây. Chắc các bạn cũng biết người Nhật đã làm ăn với Việt Nam chúng ta từ thế kỷ 17 qua cửa ngõ Hội An từ thời Đàng Trong, chúa Nguyễn. Thương cảng Hội An là thương cảng sầm uất ngày đó. Do đó ngày nay người Nhật nào du lịch Việt Nam họ cũng muốn ghé thăm Hội An mà thăm Hội An thì chắc hẳn họ sẽ ghé Đà Nẵng. Những người Nhật tôi biết ai ai cũng thích Đà Nẵng và cho rằng Đà Nẵng là nơi đáng sống nhất Việt Nam. Do đó các bạn cũng đoán được sự thành công của hai nhà hàng hàng của anh bạn tôi kẻ ở trên rồi đó. Thật nhạy bén, thật thú vị. Ngoài ra anh còn rất vui vẻ, thân thiện và hiếu khách. Anh biết tôi lần đầu đến Đà Nẵng nên trưa anh mời tôi món mì quảng, món ăn nổi tiếng nhất xứ quảng. 
Câu chuyện kế tiếp tôi muốn kể cho các bạn là câu chuyện về uống cà phê ở Đà Nẵng. Sau khi hoàn thành công việc xong tôi và người bạn Nhật bước vào một quán cà phê ở Đà Nẵng để uống cà phê, tám và đợi đến giờ tôi ra sân bay quay về Sài Gòn. Nhân viên phục vụ quán ra hỏi anh uống gì. Tôi nói là uống cà phê đen thì người này mới hỏi lại là đen hay đen Sài Gòn. Ôi trời ơi người Sài Gòn mà không biết cà phê đen Sài Gòn nó ra làm sao tôi mới hỏi lại: Em ơi em cà phê đen khác cà phê đen Sài Gòn như thế nào vậy em? Cô nhân viên với tươi cười đáp cà phê đen Sài Gòn nó to hơn anh à. Tôi nghe bàn kế bên gọi cà phê nâu tôi liền thắc mắc tiếp thế cà phê nâu là sao? Em liền đáp: Cà phê đen là có đường, cà phê nâu là pha sữa mà không phà đường. Anh bạn tôi liền nói vậy cho đen Sài Gòn mà không có đường được không? Em viết vội vào tờ giấy và khẽ gật đầu. Tôi nói thêm vậy thì anh cũng Sài Gòn không đường em nhé. 
Hai người ngồi nói chuyện thật lâu cũng chưa thấy hai ly cà phê mang ra tôi mới nói đùa: Chắc là cà phê chưa hái nên mới lâu vậy. Cuối cùng thì hai ly cà phê cũng được mang ra. Em phục vụ nhanh nhẩu nói: Cà phê em là cà phê sạch phải rang, xay nên hơi bị lâu hai anh thông cảm nha! Tôi vội đưa ly cà phê lên nếm vị xem cà phê sạch Đà Nẵng có gì khác Sài Gòn không. Không đắng như cà phê bắp, hương thơm và vị nhạt nhạt đúng là cái vị cà phê sạch. Đôi khi chúng ta thường đưa ra nhưng nhận xét cảm tính khi chưa đủ thông tin giống như tôi không biết quán cà phê này là cà phê sạch nên khi đợi lâu đã đưa ra những kết luận vội vàng.
Cuộc vui nào cũng tàn, đã đến giờ tôi chia tay người bạn để ra sân bay. Tôi gọi xe taxi Vinasun vì tôi chỉ có số của hãng này do anh bảo vệ quán cà phê cho. Tôi bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Vinasun báo tôi số xe, tên tài xế, số điện thoại của tài xế của xe sẽ đón tôi. Chiếc xe Mai Linh trờ tới ra hiệu tôi đi không? Cước của hãng Mai Linh rẻ hơn một tí và anh bảo vệ khuyên tôi nên đi xe này. Tôi đang chần chừ vì cái tin nhắn lúc nãy thì xe Vinasun đến. Tôi khoát tay từ chối xe Mai Linh và lên xe Vinasun và trong đầu tôi cứ mơn man về sự hiện đại của hệ thống taxi Vinasun, họ có cả bản đồ chỉ đường như khi tôi đi taxi ở Nhật để tài xế không ăn gian khách hàng mà chọn đường vòng. Nếu không có cái tin nhắn kia chắc hẳn tôi đã lên xe Mai Linh và Vinasun đã mất đi một khách hàng.
Chuyến bay muộn mang số hiệu VN7131 của hãng hàng không Việt nam đưa tôi trở về Sài Thành vào sáng sớm hôm sau kết thúc chuyến đi Đà Nẵng ngắn ngủi, gặp được những con người rất thú vị, được thực tập lý thuyết đàm phán trong công việc thực tế. Một chuyến đi thú vị.

27/05/2015

Luật biểu tình

Gần đây có tin Quốc hội sẽ dời việc xem xét Luật biểu tình sang Quốc hội sau và hôm nay trên báo Dân Trí có bài viết:"Đại biểu hối thúc Luật Biểu tình khi Trung Quốc xâm phạm chủ quyền". Folami mạng phép thăm dò các bạn về ý kiến của các bạn liên quan đến vấn đề này:

28/04/2015

Quạ và Chim Ưng


Một con chim ưng từ trên đỉnh núi Tựu lao như cắt xuống, quặp luôn một chú cừu non rồi bay đi. Quạ trong thấy hết sức thèm muốn, nó nghĩ bụng: Giá như ta cũng có bản lĩnh như vậy thì tốt biết nhường nào. Thế là quạ ta liền bắt chước động tác lao xuống của gã chim ưng, rồi suốt ngày ra công luyện tập. Quạ ta cảm thấy mình tập đã khá lắm rồi, liền từ trên cây cao vừa kêu lên "quạ quạ" vừa lao thẳng vào chú cừu non, định quặp lấy chú cừu bay lên. Thế nhưng thân hình quạ nhẹ quá, móng chân của nó bị lông chú cừu non cuốn chặt lấy, cho dù quạ ta gắng sức vỗ cánh thế nào cũng không thể bay lên được, rốt cuộc nó bị người chăn cừu tóm sống.
Đứa con của người chăn cừu thấy thế liền hỏi cha, đây là loài chim gì vậy, người cha nói:"Đây là loài chim quên mất cả tên mình là gì." Đứa bé vuốt ve mình con quạ rồi nói:"Mày cũng đáng yêu đấy chứ".

16/04/2015

G. Allison-Lý Quang Diệu bàn về Trung Quốc, Hoa Kỳ và thế giới


Thông tin quyển sách:
  • Tựa đề: Lý Quang Diệu bàn về Trung Quốc, Hoa Kỳ và thế giới
  • Tác giả: G. Allison, R. D. Blackwill, A. Wyne
  • Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng
  • Năm xuất bản: 2013
  • Nhà xuất bản: Thế Giới
  • Số trang:268
  • Bìa: mềm
Lý Quang Diệu là thủ tướng đầu tiên và người thành lập ra quốc đảo xanh Singapore. Ông ra đi để lại sự tiếc nuôi không nguôi của người dân Singapore và trong lòng bạn bè trên thế giới. Bàn về ông có người khen, kẻ chê. Tuy nhiên kinh nghiệm của ông, tri thức của ông dùng để biến một xóm chài nhỏ thành một quốc gia thịnh vượng, một con rồng châu Á thì chúng ta nên xem xét, học hỏi.
Hôm nay Fo có dịp đọc một quyển sách viết về những nhận định của ông, những lý giải của Lý Quang Diệu cho những thành công, thất bại của Hoa Kỳ, Trung Quốc và thế giới. Những câu hỏi hóc búa, thời sự nóng hổi được Lý Quang Diệu trả lời cụ thể bằng những suy luận sắc bén:
  • Tại sao Mỹ là cường quốc số 1 thế giới? Họ còn tiếp tục lãnh đạo thế giớ trong bao nhiêu năm nữa?
  • Các nhà lãnh đạo Trung Quốc có nghiêm túc trong chuyện thay thế Hoa Kỳ trở thành cường quốc số 1 ở châu Á hay không? Hay trên toàn thế giới?
  •  Chiến lược của Trung Quốc để trở thành số 1 là gì?
  • Liệu có phải Hoa Kỳ đang trong giai đoạn thoái trào?
  • Nền quản trị hiệu quả có cần “người giám hộ” không?Nền văn hóa Ấn Độ tạo ra những hạn chế gì cho triển vọng lâu dài của họ?
  • Đâu là những bài học cần lĩnh hội từ cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu?
  • Các cá nhân, công ty và quốc gia phải làm gì để thành công trong một thế giới toàn cầu hóa?
  • Các giá trị đóng vai trò gì trong việc thúc đẩy tăng trưởng và cạnh tranh?
Chúng ta hãy cùng nhau đọc sách và rút ra những câu trả lời cho riêng mình nha.


(Lưu ý rằng liên kết này là do Fo tìm được trên mạng chứ không phải do mình đưa lên nên bạn nào muốn sử dụng nó thì tự mình chịu trách nhiệm về chất lượng nội dung cũng như các vấn đề liên quan của nó) 



05/02/2015

Hành chính

Chiều nay em trai nhờ ghé qua xã để lấy giấy chứng nhận độc thân. Ghé qua xã gặp anh cán bộ hộ tịch anh rất đẹp trai. Tôi tiến đến hỏi:

  • Anh ơi, sáng nay em tôi tên là N.T.A có xin giấy xác nhận độc thân nhưng do lúc sáng không có người đóng dấu nên hẹn chiều nay lấy.
  • N.T.A hả, hẹn ngày mai mà! Tôi nghe anh C. nói là hẹn ngày mai mà.
  • Tôi nghe em trai nói chiều nay, để tôi gọi cho em trai hỏi lại tí.
Em tôi sáng nay xin nghỉ việc về làm hồ sơ, vừa nghe tôi nói là xã hẹn ngày mai. Bên đầu kia điện thoại nghe tiếng thở dài:

  • Sáng nay em hẹn rõ ràng là chiều nay bây giờ thì hẹn ngày mai. Mệt thiệt.
Tôi quay lại với anh cán bộ hộ tịch phân bua với anh ta là chính xác đã hẹn em tôi chiều nay nhưng không có gì thay đổi. Đến đây chắc bạn cũng đoán ra được là do đâu có sự tréo ngoe này rồi đúng không. Tuy nhiên do có quen với chủ tịch và bí thư xã nên tôi quay ra làm động tác giả là gọi cho ngài chủ tịch xã thì tôi nghe tiếng anh ta gọi với lại:

  • Anh ơi ngồi chờ chút tôi kiếm lại tí.
Tôi thấy anh ta lúi húi gõ cọc cạch vào chiếc máy tính, in ra và đưa cho anh phó chủ tịch ký và đưa cho tôi.
Không quên lời cảm ơn trong bụng tôi thầm nhẩm câu: Nhất thế nhì thân mà.

25/01/2015

Người Nhật

Từ lâu rồi qua Tivi, sách vở, Internet chúng ta đều biết về sự chăm chỉ làm việc của người Nhật và lý tưởng về khối Đại đông á của người Nhật ăn sâu vào từ tiểu thuyết đến truyện tranh. Ở đâu đâu chúng ta cũng thấy bóng dáng những anh hùng hay siêu nhân ra tay bảo vệ cho trái đất này sống trong hoà bình, thịnh vượng.
Trong bài viết nhỏ này xin được phép nói về một khía cạnh khác của người Nhật đó là sự tử tế. Cuối năm 2013, Folami có cơ hội qua Nhật công tác qua xứ sở hoa anh đào lần đầu tiên. Những cảnh đẹp như xứ thần tiên xuất hiện trong các vở cải lương Áo vũ cơ hàn, Người phu khiêng kiệu cưới hay Tiếng hạc trong trăng mà Folami mê say sưa lúc còn nhỏ bây giờ đã có cơ hội được tận mắt chứng kiến. Trước khi đi Folami cũng chuẩn bị rất kỹ, lên mạng xem chỗ khách sạn mình ở có cho mượn bàn ủi (bàn là) hay không? Ổ cắm điện lỗ tròn hay chữ nhật, ... Tuy nhiên điều Folami không lường trước là thức ăn ở Nhật chứa rất nhiều thịt, cá. Mà Folami thì bị Gout, bác sĩ căn dặn rất kỹ là phải ăn hạn chế đồ hải sản và thịt có màu đó vì chứa nhiều purin. 
Bước sang ngày thứ ba cái đầu gối bắt đầu đau đau. Sau khi lên tầng 9 toà nhà My Lord (Ga Shinjuku) ăn bánh xèo thì tối đó đi hết nổi. Sáng hôm sau mang toa thuốc ở Việt Nam ra quầy thuốc Tây (ở siêu thị) để mua thuốc nhưng họ từ chối bán vì họ nói phải là toa thuốc của bác sĩ Nhật họ mới bán. Thế là Folami bắt tàu đến Opera T heather City, nơi Folami làm việc vì ở đây có phòng mạch. Tuy nhiên bác sĩ ở đây không nói Tiếng Anh được do đó sau một hồi Folami nói Tiếng Anh còn bác sĩ nói Tiếng Nhật thì bác sĩ cho tên bệnh viện Naiyo. 
Bắt taxi đến Naiyo, bệnh viện nho nhỏ như các bệnh viện tư nhân hay nói cho hoành tráng là quốc tế ở Việt Nam ta. Thật không may ở đây không ai nói được Tiếng Anh. Sau một hồi quơ tay, quơ chân thì một cô y tá lớn tuổi đẩy chiếc xe lăn đến và ra hiệu cho Folami ngồi lên đó. Cô ấy đẩy hơn cây số và đưa đến một phòng mạch tư khác và hoàn toàn miễn phí. Folami chỉ biết gật gật đầu cám ơn cô ấy với lòng biết ơn mà thôi.
Phòng mạch tư này là một phòng vật lí trị liệu. Có lẽ cô ấy thấy Folami sưng gối không đi được nên nghĩ Folami bị thương ở gối mà đưa đến đây. Ở đây có 2 cô không biết y tá hay bác sĩ nhưng không nói được Tiếng Anh.  Một trong hai cô dùng chiếc điện thoại thông minh (smartphone) của mình để mở Google translate. Folami và cô bạn đi cùng gõ Tiếng Anh, máy dịch sang Tiếng Nhật. Đến phiên cô ấy gõ Tiếng Nhật máy lại dịch sang Tiếng Anh. Cứ loay loay như vậy thì cũng đến 12:00 trưa cũng liên lạc được với công ty Folami làm việc nhờ giúp đỡ. 
Khi người của công ty đến, hai người bạn cặp hai bên Folami đi ra đầu đường để gọi taxi. Cô y tá (hay bác sĩ) lúc nãy chạy lăng xăng và chiếc áo đồng phục trắng biến mất ở đầu phố. Folami cứ nghĩ là đến giờ nghỉ trưa nên cô ấy về nghỉ trưa. Đi được một đoạn thì Folami không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô ấy quay trở lại cùng chiếc taxi. Hai người bạn Folami đưa Folami và tạm biệt cô gái thật tận tình, tử tế và tốt bụng. Cô vẫn đứng đó nhìn theo chiếc taxi xa dần, xa dần trong nụ cười không tắt và sẽ không bao giờ tắt trong kí ức của Folami.
Với sự trợ giúp nhiệt tình của công ty bên đó. Folami cũng được điều trị đến đầu, đến đũa ở bệnh viện Kuraso. Sau đó hai người bạn quay lại công ty làm việc còn bác taxi già đưa Folami về khách sạn. Khi đến khách sạn bác đã dìu Folami lên tận phòng mới an tâm quay xe đi.
Ở bác taxi thì có thể xem sự tử tế của bác chỉ là tính chuyên nghiệp hay tận tình trong công việc của bác nhưng đối với cô y tá đưa Folami bằng xe lăn và cô ý tá (bác sĩ) ở phòng vật lý trị liệu thì khó giải thích nổi tại sao họ lại làm như vậy ngoài một lý do. Họ là người Nhật.